(Hình ảnh minh hoạ cho bài thơ "Việt Bắc" bởi 18 Nguyễn Ôn Mỹ Linh)
ĐỀ 9: Cảm nhận về ức tranh thiên nhiên và con người Việt Bắc trong đoạn thơ khổ 6“ Ta về , mình có nhớ ta …
… Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung."
Bài làm
Đất nước ta đã trải qua biết bao
thăng trầm gian khổ , đã xảy ra không biết bao nhiêu cuộc chiến tranh
đổ máu rơi lệ , để có được một cuộc sống hoà bình , an yên, độc
lập , tự do như bây giờ ; tất cả đều nhờ sự cống hiến , hi sinh ,
tinh thần chiến đấu anh dũng , quyết liệt của toàn thể dân tộc ta
trong suốt hàng ngàn năm qua . Bên cạnh đó , có những
con người góp sức tinh thần trong chiến đấu một cách âm
thầm , lặng lẽ qua những lời thơ, lời văn lưu giữ mọi bước đi của thời gian, Tổ quốc và con người. ; một trong số đó là Tố Hữu - nhà thơ tiêu biểu trong nền văn học Việt Nam và cũng là cánh
chim đầu đàn của thơ ca Cách mạng . Ở Tố Hữu con người chính trị và
con người nhà thơ thống nhất chặt chẽ ; sự nghiệp thơ gắn liền với
sự nghiệp cách mạng và trở thành một bộ phận của Cách mạng Việt
Nam. Thơ ông thể hiện
tiếng nói của dân tộc, của tâm hồn những con người gắn bó sâu sắc với sự nghiệp
cách mạng, với quê hương, đất nước mang tính
chất trữ tình – chính trị , giọng điệu tâm tình , ngọt ngào , tha
thiết. Kiệt tác cần phải kể đến là bài thơ “ Việt Bắc” – “ thơ là
tiếng nói đồng ý – đồng tình – đồng chí “ . “Việt Bắc” là khúc hát
ân tình , thuỷ chung của những người cán bộ cách mạng đối với đồng
bào và thiên nhiên Việt Bắc trong suốt mười lăm năm. Đến với bài thơ , chắc hẳn sẽ không ai
có thể quên được vẻ đẹp của bức tranh thiên nhiên tứ bình tuyệt đẹp
cùng hình ảnh con người nơi đây :
"Ta về , mình có nhớ ta
Ta về , ta nhớ những hoa cùng người .
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng .
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang .
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình .
Rừng thu trăng rọi hoà bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung ."
Trong không khí chia tay đầy nhớ thương lưu luyến giữa nhân
dân Việt Bắc và những người cán bộ cách mạng , giữa
miền ngược và miền xuôi , nhà thơ Tố Hữu đã sáng tác bài thơ
“Việt Bắc”. Sau chiến thắng Điện Biên Phủ
tháng 5/1954 , hoà bình đã trở lại , miền Bắc được giải phóng ; các
cơ quan Trung ương của Đảng và Chính phủ rời chiến khu Việt Bắc về
Hà Nội. Nhà thơ cũng đã sử dụng tên địa danh” Việt Bắc “ để đặt tên
cho tác phẩm của mình , bởi thứ tình cảm gắn bó sâu sắc của ông
với mọi thứ nơi đây là quá lớn , Tố Hữu muốn lưu giữ lại những gì
đẹp nhất , chân thật nhất của con người và khung cảnh miền núi rừng
Việt Bắc bạt ngàn . Tác phẩm được viết theo thể lục bát mang âm hưởng nhẹ nhàng, trầm bổng mà lắng sâu trong lòng
người đọc. Đây chính là một sự khéo léo tạo nên thành công của bài thơ chính trị
mà trữ tình, dạt dào cảm xúc này. Có thể nói rằng điểm sáng của
cả bài thơ toát lên từ bức tranh tứ bình tuyệt đẹp , ngây ngất
lòng người , mang đậm tính dân tộc , ta sẽ được chìm đắm trong khung cảnh hữu
tình, nên thơ của “xứ Tiên” này.
Mở đầu là hai câu thơ khái quát nỗi nhớ của người cán bộ về xuôi thành công qua lối thơ đối đáp của ca dao dân ca :
“ Ta về , mình có nhớ ta
Ta về , ta nhớ những hoa cùng người .”
Tố Hữu đã
khéo léo khi truyền đạt nỗi nhớ của mình thật kín đáo . Cách dùng
đại từ “ ta – mình “ đậm đà màu sắc dân tộc , “ta” ở đây chính là
người cán bộ về xuôi , “mình” chính là người dân Việt Bắc , người ở
lại . “Ta nhớ những hoa cùng người “ dường như nỗi nhớ này , không sao
quên được , không nỡ xa cách nơi đã chứa đựng biết bao gian khó , biết
bao kỷ niệm , biết bao tình cảm gắn bó cùng dân như anh em ruột thịt
trong nhà . Câu hỏi tu từ “ mình có nhớ ta “ cùng câu khẳng định “ Ta về , ta nhớ …”
kết hợp điệp từ “ nhớ “lại càng nhấn mạnh hơn nữa nỗi nhớ da diết
, cồn cào cháy bỏng của người về xuôi , khi giờ đây phải chia tay với
cảnh vật và người dân Việt Bắc sau mười lăm năm nên nỗi nhớ mới miên
man đến thế. “Hoa” là biểu tượng cho những gì tinh
túy nhất của núi rừng Việt Bắc , nhắc đến
hoa là nhớ người dân nơi này , cấu trúc khổ thơ khá độc đáo , cứ một
câu thơ nói về cảnh , lại đến một câu thơ nói về người. Trong sự nhớ
nhung tha thiết của người cán bộ Cách mạng , người Việt Bắc sống
hài hoà cùng thiên nhiên .
Dẫn dắt người đọc cùng tham quan cảnh tiên nơi Việt Bắc,
Tố Hữu đã vẽ lên một bức tranh mùa đông ấm áp, tràn đầy tin yêu , không hề
mang dáng vẻ lạnh lẽo u ám thường có của tiết trời đông sang :
(nguồn:
https://dinhnghia.com.vn/wp-content/uploads/2019/12/phan-tich-buc-tranh-tu-binh-trong-viet-bac-1.jpg)
“ Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng ."
Nếu đúng theo trật tự của bốn
mùa xuân – hạ – thu – đông thì bức tranh mở đầu phải là mùa xuân ,
nhưng ở đây Tố Hữu lại chọn mùa đông trước , bởi có lẽ đây là
khoảng thời gian ông phải rời xa mảnh đất Việt Bắc .Giữa cái nền “
rừng xanh” một màu xanh bạt ngàn của núi rừng cây cỏ , một không gian
rộng lớn , mệnh mông , được tô điểm sắc “ đỏ tươi “ của “ hoa chuối “
, những
bông hoa chuối ẩn trong sương như những ngọn đuốc hồng soi sáng cho chặng đường Cách mạng
. Tính từ “ xanh , đỏ “ hoà quyện vào nhau ,
đã khiến cho mùa đông qua ngòi bút của Tố Hữu trở nên ấm áp xua đi
cái hoang sơ lạnh lẽo vốn có của nó . Cảnh
sắc không buồn , không trầm lắng mà còn bật sáng lên núi rừng thiên
nhiên Việt Bắc căng tràn sức sống nhờ gam màu đỏ tươi. Trong đôi mắt
quan sát của nhà thơ, núi rừng Việt Bắc vừa đẹp nên thơ nhưng lại
cũng rất hùng vĩ với những con đèo vừa cao lại vừa rất quanh co . Hình ảnh
“dao gài thắt lưng” làm con người hiện lên trong lao động hằng ngày chăm chỉ cần
cù , cùng tư thế hiên ngang , vững chãi làm
chủ thiên nhiên , làm chủ núi rừng. Tác giả thật tinh tế khi đã
chớp lấy khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày. Đó là khi ánh nắng rọi vào lưỡi dao ,
phản chiếu những tia sáng lấp lánh khiến con người trở thành điểm
hội tụ của ánh sáng tỏa sáng trên đỉnh “đèo cao”. Qua hai câu thơ ta thấy giữa hoang sơ heo hút, giữa trời
cao và rừng rộng mênh mông con người hiện lên
với vẻ đẹp kiên cường chinh phục tự nhiên , trở
thành linh hồn của bức tranh mùa đông ở Việt Bắc.
Khép lại mùa đông , bức tranh mùa xuân tinh khôi ở núi rừng Việt Bắc hiện lên
thật trữ tình , đầy thơ mộng:
(nguồn:
https://toploigiai.vn/mo-bai-viet-bac-hay-nhat-buc-tranh-tu-binh)
“ Ngày
xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang."
“ Hoa mơ “ là loài hoa đặc trưng
của mùa xuân ở Việt Bắc , không phải là hoa đào hay hoa cúc , nó mang
một vẻ đẹp trong sáng , thơ ngây , nhưng lại rất căng tràn sức sống
xuân . Giờ đây , sắc xanh của rừng núi được thay thế bằng sắc trắng
tinh khiết của hoa mơ . Đặc biệt, động từ “nở” và cụm tính từ
“trắng rừng” gợi lên sự bao trùm của sắc trắng và gợi tả cả sự vận động, sự
sinh sôi, nảy nở không ngừng của sắc trắng , phủ
trắng , đánh thức cả núi rừng Việt Bắc . Trắng cả
không gian “rừng” và cả thời gian “ngày xuân”, gam màu lạnh tinh khôi ấy có sức ám ảnh lớn làm ngẫn
ngơ người về , sẽ không bao giờ có thể quên
được khung cảnh mùa xuân chốn đây . Lấp ló trong khung cảnh đó , hình
ảnh “ người đan nón chuốt từng sợi giang “ dần xuất hiện và trở
thành trung tâm của bức tranh xuân . Họ “ đan , chuốt “ một cách cần
mẫn , tỉ mỉ nhưng thật đẹp mắt . Hoạt động
thủ công “ chuốt “ làm bóng những sợi giang mỏng manh để đan
thành những chiếc nón tặng bộ đội để che mưa che nắng
trên chặng đường hành quân . Tuy chỉ
là một hành động nhỏ nhưng ta có thể thấy được con người Việt Bắc
thật kiên nhẫn , khéo léo , đóng góp thầm lặng trong công cuộc kháng
chiến của quân dân ta. Hai câu thơ lưu giữ được cả sắc xuân,
tình xuân là vì thế.
Mùa xuân qua đi mùa hè lại đến thiên nhiên được thay từ màu trắng hoa mơ thành màu vàng của rừng phách , ngập tràn tiếng ve kêu rạo rực cả một góc trời :
“ Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình ."
Mỗi độ hè về , Việt Bắc ngập tràn tiếng ve ngân nga ,
âm thanh gợi sự rộn rã , náo nức . Thời điểm ve kêu cũng là thời
điểm thiên nhiên thay màu áo mới . Động từ “ đổ “ thật ấn tượng diễn
tả sự nhanh chóng chuyển màu của cả “rừng phách” lúc vào hạ , đồng loạt trổ hoa vàng rực rỡ đây
là bức tranh sơn mài được vẽ bằng hoài niệm. Trong câu thơ vừa có nhạc vừa
có họa, kết hợp hài hoà giữa thị giác và thính giác đan xen lẫn nhau tạo thành một bản giao hưởng . Hình ảnh
“ cô gái hái măng “ đại diện cho con người Việt Bắc luôn lao động chăm
chỉ , cần cù ; dù “ một mình “ nhưng lại không hề cô đơn mà lại toát
lên vẻ đẹp của người phụ nữ chịu thương , chịu khó . Hai chữ “gái ,
hái “ với âm “ ai “ lặp lại và cụm từ “ măng một mình “ với ba phụ
từ “ m “ đi liền nhau càng làm tăng tính nhạc cho câu thơ lục bát .
Nhà thơ đặc biệt dành tình cảm ưu ái , thân mật , trìu mến cho con
người Việt Bắc dẫu xa cách nên đã dùng đại từ “ em gái “ để biểu
lộ. Đằng sau đó
ẩn chứa biết bao niềm cảm thông trân trọng của tác giả. Tố Hữu không chỉ có biệt tài
trong việc miêu tả vẻ đẹp riêng của từng mùa mà còn có tài trong việc miêu tả sự
vận động đổi thay của thời gian và cảnh vật.
Đến mùa thu thiên nhiên lại ngập tràn trong ánh trăng rằm soi
sáng. Người chiến sĩ nhớ đến những người nhân dân việt bắc với khúc hát ân tình
thủy chung :
“ Rừng thu trăng rọi hoà
bình
Nhớ ai tiếng hát ân
tình thuỷ chung ."
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaBài phân tích xúc tích, đầy đủ ý, lãng mạn, luận điểm từng khổ thơ rõ ràng
Trả lờiXóaBạn trình bày đầy đủ các thao tác của một bài nghị luận văn học và các phần cũng được liên kết với nhau một cách chặt chẽ, không rời rạc. Lời văn trôi chảy, rõ ràng, đi vào đúng trọng tâm và chuyển ý một cách mượt mà. Ngôn ngữ diễn đạt sinh động, giàu sức gợi và không mắc lỗi chính tả. Phần bài làm đầy đủ hình ảnh minh hoạ, đầy đủ tiêu chí đánh giá của nhóm phê bình văn học. Tuy nhiên bạn mắc lỗi nhỏ là lỗi trình bày đối với các dấu phẩy, dấu chấm câu.
Trả lờiXóaTổng thể bài Hân với luận điểm rõ ràng; đầy đủ ý và các biện pháp nghệ thuật. Bên cạnh đó, bạn còn thêm vào những hình ảnh đẹp rõ, nét giúp người đọc có thể cảm nhận được chiến khu Việt Bắc một cách dễ dàng, khi trích hình bạn có ghi nguồn. Bjan nắm vững kiến thức nên lỗi diễn đạt giàu cảm xúc, ngôn từ phong phú, mạch lạc.
Trả lờiXóaTuy nhiên Hân có một vài lỗi chính tả nhỏ. Phần dánh giá chung là phần có đầy đủ nội dung và nghệ thuật nhưng Hân lại tách thành 2 đoạn nội dung và nghệ thuật riêng như vậy thì chưa hợp lí. Khắc phục: gộp vào chung. Kết bài chưa cô đọng lại ý để làm bật lên bức tranh thiên nhiên và con người.